Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

Hình Ảnh & Vidéo Họp Mặt Noël, 22/12/2012


Do số lượng khách tham dự lần này quá đông so với dự tính của Ban Tổ Chức, sự đi lại trong phòng họp trở nên khó khăn khiến 2 nhiếp ảnh viên thường trực của VPLĐXH không thể "tung hoành ngang dọc" được, lượng hình chụp vì vậy khá ít so với mọi khi, mong quý vị thông cảm.

(Trần François & Anh Tuấn ghi lại)


Bù lại, kính mời quý vị xem phóng sự


(Bích Xuân thực hiện, Nguyễn Cao Đường chuyển)

và một số hình ảnh mới nhận được như 1 món quà quý tặng đầu năm 2013 do...

(Đoàn Tiệp ghi lại)

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Paris Ngày Quốc Tế Nhân Quyền

(Phóng sự do Bích Xuân thực hiện)

Hình Ảnh Bữa Cơm Tình Thương 18, 16/12/2012


Bữa cơm Tình Thương lần thứ 18 do "Hội Bạn của Thương Binh Việt Nam Cộng Hòa" tổ chức tại Paris vào ngày 16-12-2012 nhằm gây qũy giúp anh em "Thương Phế Binh VNCH" còn ở Việt Nam. Bữa cơm đã được sự ủng hộ nhiệt tình của đồng bào, nhiều nhân sĩ, các hội đoàn bạn, các cựu quân nhân binh chủng hải quân, không quân, nhảy dù v.v... sau diễn văn khai mạc và tri ân các ân nhân đã ủng hộ là phần văn nghệ.
 
(Hình ảnh do THT ghi lại)

(tvparis13 thực hiện)

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Những Ca Khúc Hay Nhất Trong Mùa Giáng Sinh



VPLĐXH xin mượn những ca khúc trên đây để chân thành kính chúc quý thân hữu, cũng như những độc giả của trang nhà 1 mùa Giáng Sinh thật an bình và hạnh phúc bên gia đình cùng quyến thuộc !

Trân trọng
VPLĐXH

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Ngây ngất và ngát hương lễ hội tranh hoa


Ở bờ biển phía Đông Nam của Sicily, thành phố Noto vẫn giữ được một nét đẹp truyền thống vô cùng độc đáo: lễ hội làm tranh hoa Infiorata. Những người nghệ sĩ làm hoa địa phương sẽ tụ hội về phố Nicolaci, và làm nên những kiệt tác bằng cánh hoa và hạt giống trên nền đất. Các công đoạn ghép cánh hoa thành tranh giống hệt như khi làm một bức tranh kính sặc sỡ chỉ khác là những miếng kính được thay bằng cánh hoa mỏng manh, rất dễ bay mất.

Lễ hội tranh hoa năm 2008



Buổi triển lãm hoa được tổ chức trên con phố Corrado Nicolaci, một con phố lớn với nhiều tòa nhà cổ tuyệt đẹp. Từ thứ 6, các nghệ sĩ đã bắt đầu công việc tỉ mỉ của họ để đến cuối tuần có thể dâng tặng cho khán giả những thảm hoa rực rỡ đầy tính sáng tạo.

Đến thứ 2, bọn trẻ trong thị trấn sẽ được phép chạy qua những thảm hoa, vì vậy những kiệt tác ngốn nhiều công sức này chỉ tồn tại được trong vài ngày và quả thực là một khoảnh khắc rất đáng để chụp ảnh lưu lại.

Ngắm những kiệt tác của Lễ hội hoa - Infiorata 2012



ST 
(Trần Khắc Đạt chuyển)

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Balkans... tuy xa nhưng vẫn nhớ


Kính chào gánh hát lưu động Minh Răn,

Đây là một vidéo clip nho nhỏ Tuấn làm với những hình ảnh của chuyến du ngoạn tuyệt vời vùng Balkans vào tháng 8 vừa qua.

Xin gởi tặng các ca sĩ, nhạc sĩ, MC, nghệ sĩ... dễ thương đã đóng góp cho không khí của chuyến du ngoạn luôn được vui vẻ trong suốt 16 ngày.
  
Chúc mọi người 1 mùa Giáng Sinh thật vui.
Tuấn



Tuấn xin cám ơn anh Hoà và chị Thu đã để phim lên trang web nhanh chóng cho mọi người dễ coi.

Gánh hát lưu động này dù đôi lúc có gặp những hoàn-cảnh khó-khăn ở 4 phương trời nhưng khi trở về nhà ai cũng nhớ lại chuyến du ngoạn với 1 nụ cười vì mỗi chuyến đi là 1 kỷ niệm vui, đặc biệt và khó quên. Những kỷ niệm đặc biệt này chắc khó tìm được ở chỗ nào khác nếu không đi du lịch với gánh cải-lương Minh Răn.

Có 1 điều nữa là nhờ có gánh hát này mà mình có thêm bạn bè, gặp được những người dễ thương. Đặc-biệt là những hướng dẫn viên ở xa nhưng mới gặp lần đầu đã thấy đáng nể, đáng phục. Cám ơn ông bà bầu gánh hát rất nhiều.

Tuấn xin cám ơn những lời khen của phái đoàn mình khi xem clip Hát rong. Vậy Tuấn gởi thêm cái nữa.

Clip này tóm-tắt hành-trình 16 ngày vùng Balkans. Gánh hát "au complet", không thiếu gương mặt nào.

Chúc mọi người coi vui.
Tuấn

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Lỡ Chuyến Đò - Phương Lan



Truyện ngắn Phương Lan

Đã qua rồi những mùa thương năm cũ
Sao tình còn ấp ủ mãi dòng thơ
Mảnh trăng xưa chênh chếch bóng đợi chờ
Sầu lan tỏa giữa khung trời tình nhớ
Đêm qua chưa? tiếng lòng còn than thở
Nụ hôn đầu bỡ ngỡ khúc tình xanh
Ta trao nhau chan chứa giấc mơ lành
Nào ai biết trời dành sầu thiên cổ

(Dấu tình sầu, thơ Ngọc Quyên)

Buổi chiều thứ sáu, thiên hạ bận đi du hí nên giảng đường chỉ thưa thớt có vài chục tên sinh viên chăm học. Tan lớp, tôi ra về sau chót, tới bãi đậu xe thì thấy Sơn đang đứng xớ rớ ở đó, tay chân lấm lem dầu mỡ. Vừa thấy tôi, Sơn đã hỏi ngay:

- May quá anh chưa về. Xe em chết máy rồi, em đề mãi không được.

- Có phải tại bình điện không? Tôi hỏi.

- Chắc không phải, bình điện mới thay tháng trước.

- Hay là nghẹt bu gi?

- Em không biết. Sơn gãi đầu, em cũng lôi nó ra lau rồi, nhưng  không có kết quả.

- Thế xe cậu đâu?

- Em đã gọi hãng tow-away đưa đến tiệm sửa xe rồi. Thiệt là xui xẻo…

Tôi phì cười, nói đùa:

- Xe cậu nằm vạ là chuyện đương nhiên, nó già hơn cả tôi nữa, quá tuổi về hưu lâu rồi, cả tháng nay nó không đình công mới là chuyện lạ.

Sơn hơi đỏ mặt, cười ngượng nghịu:

- Mai mốt có tiền em sẽ đổi xe khác. Bữa nay anh cho em quá giang về nhà được không?

- Dĩ nhiên là được, giữa cậu và tôi mà còn phải hỏi. Lên xe đi!

Sơn và tôi là bạn đồng học lớp Computer Sciences, khá thân nhau mặc dù không cùng chung lứa tuổi. Sơn vừa rời ghế trung học, tuổi mới mười chín, còn tôi thì đã ba mươi sáu, gần gấp đôi tuổi hắn, tôi mới qua Mỹ được hai năm. Cả hai đều nghèo và cùng chăm học. Sơn và tôi chưa ai có bạn gái cả, Sơn quá trẻ, còn tôi thì đã một lần thất bại trong tình trường nên chán nản, chẳng buồn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa. Cả hai chỉ chăm chú vào việc học, chỉ muốn học cho giỏi để mau tốt nghiệp, đi tìm việc làm kiếm sống. Sơn hiền lành, không ăn chơi xô bồ như phần lớn những thanh niên trẻ tuổi khác, hắn cũng thích nghe nhạc cổ điển như tôi vậy. Vì quan niệm sống có nhiều điểm giống nhau nên mặc dù tuổi tác chênh lệch, chúng tôi vẫn thân nhau và thường giúp đỡ nhau trong việc học hành. Sơn giỏi tiếng Anh, còn tôi giỏi toán, chúng tôi thường chỉ bảo bài vở cho nhau và học chung với nhau ở thư viện, nhưng chưa bao giờ biết nhà nhau, đây là lần đầu tiên tôi đến nhà hắn. Dừng xe trước cửa cho Sơn xuống, tôi đã toan lái xe đi thẳng, nhưng Sơn giữ lại:

- Anh không bận gì chứ? Vào đây một lát đã.

Tôi ngần ngừ:

- Bận thì chả có gì bận, nhưng tôi phải đi ăn vì trời sắp tối rồi.

Sơn nói ngay:

- Nếu vậy, anh vào đây dùng cơm với em và mẹ em luôn tiện. Anh ăn bún thang với mắm tôm được chứ? Hôm nay sinh nhật em, mẹ em nói sẽ làm món em thích.

- Sinh nhật cậu hả? vậy mà tôi không biết gì cả, happy birthday cậu nhé! còn chuyện ăn uống thôi để dịp khác. Bây giờ tôi xin kiếu.

Tôi từ chối và chúc hắn buổi tối vui vẻ, nhưng Sơn nhất quyết không cho tôi đi. Còn đang dùng dằng thì cánh cửa chợt bật mở và một giọng Huế trong trẻo vang lên:

- Sơn đã về đó hỉ? răng không vô nhà đi con?

Một người đàn bà xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Bà ta trông còn trẻ, chắc mới ngoài bốn chục tuổi, Sơn ghé tai tôi nói nhỏ:

- Mẹ em đó.

Rồi quay sang mẹ:

- Con đi với một người bạn.

Tôi vội vã cúi chào, bà ta niềm nở:

- Rứa hỉ? vô chơi đi cháu.

Chợt nhìn rõ tôi, bà ta khựng lại:

- Ồ xin lỗi, rứa mà tôi cứ tưởng…

- Không sao cả, thưa bà. Tôi vội vã nói, tuy nhiều tuổi hơn Sơn, nhưng đã là bạn của Sơn thì cũng như em, như cháu của bà…

- Không dám, không dám mô. Bà ta cười, hàm răng trắng bóng như những hạt ngọc lấp lánh dưới ánh đèn đường. Ngôn ngữ Việt Nam rắc rối chi tệ, cứ như người Mỹ gọi nhau bằng you and I có phải giản tiện không?  Nhưng thôi cậu vô nhà đi chứ? đứng đây hoài sẽ bị ướt đó, trời sắp mưa rồi, thấy không?

Tôi nhìn lên bầu trời vần vũ những mây đen, vài tia chớp sáng loằng ngoằng ở phía chân trời và những tiếng sấm ỳ ầm làm rung chuyển cả không gian, vài hạt mưa đã bắt đầu rơi lộp bộp.

- Thế này thì còn đi đâu được nữa?  Sơn nói, thôi vào đây một lúc đi anh!

Vừa nói, Sơn vừa nắm lấy tay tôi kéo. Âu cũng là định mệnh, tôi tặc lưỡi theo Sơn bước vô cửa, bà ta vội đứng nép qua một bên, tránh lối. Lúc đi ngang người bà, tôi thoáng ngửi thấy mùi nước hoa Christiane Dior quen thuộc, loại nước hoa đặc biệt ít có người biết đến, thoang thoảng như mùi hương sen, thanh lịch và quyến rũ, người yêu tôi vẫn dùng khi xưa. Bây giờ thì nàng đã lấy chồng, còn đâu hương mùi hương năm cũ?

Một thoáng ngậm ngùi, hơn mười năm không gặp mặt, Huyền đã lấy chồng  sau khi di tản sang Mỹ, trong khi tôi bị kẹt lại, ba năm chờ đợi cũng đã là nhiều đối với một cuộc tình vô vọng. Tôi không trách Huyền, nhưng cảm thấy lòng băng giá, con tim không còn rung động được nữa, tình yêu dường như đã chết. Nay tình cờ tìm lại hương xưa, tôi bỗng thấy lòng xao xuyến. Tôi khẽ liếc nhìn bà ta, dưới ánh đèn vàng êm dịu, bà ta trông thật đẹp với mái tóc bới cao để lộ cái cổ trắng nõn, khuôn mặt vừa trang nghiêm vừa dịu dàng và nụ cười thật tươi, người cao dong dỏng, thân hình mảnh mai nhưng nẩy nở. Bà ta đẹp quá, một cái đẹp toàn diện, quí phái thanh lịch, nhưng không kém phần hấp dẫn, như một thứ trái cây chín mùi.

Không dám nhìn lâu sợ bị bắt chợt, tôi vờ ngắm nghía quanh nhà, căn phòng khách nhỏ, nhưng sạch sẽ, ngăn nắp, một bộ xa lông kê gần cửa sổ, trên mặt bàn có để vài tờ tạp chí và một lọ hoa nhỏ bằng men trắng chỉ cắm độc nhất có một bông hồng màu đỏ. Cuối phòng là một bộ bàn ăn bằng gỗ thông có bốn cái ghế dựa bằng mây, mặt bàn phủ khăn ren, trên đã bằy sẵn hai bộ đồ ăn. Bà vui vẻ nói:

- Để tôi lấy thêm chén đũa. Cậu ở lại dùng cơm chiều với chúng tôi hỉ?

- Mẹ có làm món bún thang không đấy? Sơn háo hức hỏi, con đã quảng cáo trước với anh Nam rồi.

- Có chứ. Bà nhìn Sơn âu yếm, mần răng mạ quên được hôm nay là sinh nhật của con. Bây chừ, mời cậu chi… à cậu Nam ngồi vô bàn đi, mạ đem thức ăn ra liền.

Bà quay sang tôi cười, khoe hàm răng trắng đều như những hạt bắp:

- Cha hắn người Bắc, chỉ ưa ăn toàn món Bắc, riết rồi tôi nấu món Bắc cũng thạo như món Huế.

Bà xuống bếp, lát sau bưng ra một khay trên có ba tô bún bốc hơi nghi ngút, những sợi bún trắng tươi được đặt vào trong những cai tô màu xanh lục có vân như ngọc thạch, rau xà lát thái nhỏ xếp ở đáy tô, trên mặt bún phủ kín những lớp thịt gà xé phay, tôm chà bông, giò lụa thái chỉ, trứng chiên cũng thái chỉ, tất cả được trình bày theo hình rẻ quạt mà trung tâm điểm là một nhúm rau răm thái nhỏ. Màu xanh của rau làm nổi bật các màu trắng, vàng, đỏ của thịt gà, trứng chiên, tôm và giò lụa chìm dưới lớp nước dùng màu hổ phách trông thật là ngon mắt. Đặt tất cả xuống bàn cùng với ba chén nhỏ đựng mắm tôm có điểm vài khoanh ớt xanh, và một lọ cà cuống, bà dục mọi người ăn ngay kẻo hết nóng. Sơn so đũa cho cả ba người với một vẻ hài lòng rõ rệt:

- Ăn đi khắc biết, không ai nấu ăn ngon bằng mẹ em.

Bà cười, nhưng mắt thoáng vương những tia buồn:

- Nhà đơn chiếc chỉ có hai mạ con, ban ngày phải đi làm, buổi tối mạ con mới gặp mặt. Nếu không có hắn, nhà rất buồn, Sơn biết ý tôi nên ít khi vắng nhà lúc ban đêm.

Tôi húp một muỗng nước súp ngọt lịm, ngập ngừng hỏi:

- Vậy còn bác trai đâu?

- Ông nhà tôi mất lâu rồi, trong một tai nạn nghề nghiệp, từ khi Sơn mơi lên hai tuổi. Dạo đó ông làm nghề thầu xây cất.

- Thật không may!  Tôi nói.

- Đúng vậy, thật chẳng may tí nào. Dạo đó tôi bị khủng hoảng mất một thời gian, phải lâu lắm mới nguôi được, may nhờ có Sơn, hai mẹ con hủ hỉ cũng đỡ buồn.

Sơn đột ngột xen vào:

- Thôi đừng nói chuyện đó nữa buồn lắm, nói cái gì vui vui đi!  Anh Nam ăn có ngon không?

- Ngon tuyệt!

Tôi khen thật tình và khi bà hỏi có muốn ăn thêm tô nữa, tôi không khách sáo, gật đầu ngay. Khi bà đem thêm thức ăn ra cho Sơn và tôi, tôi nói:

- Như thế này chả trách Sơn không bao giờ đi ăn tiệm. - Đúng vậy!  Sơn nói, em sợ mẹ em buồn đã đành mà thật ra em cũng rất thích những món ăn mẹ nấu.

- Cậu thiệt có phước mới được mẹ chăm sóc cho chu đáo như vầy.

Bà cười thật tươi, mặt thoáng nét cảm động:

- Chỉ sợ sau này Sơn có vợ, hắn không chịu để tôi nấu ăn cho như bây chừ.

- Không đâu mẹ, con sẽ bắt vợ con phải ở với mẹ để học nấu ăn.

- Rứa, có cậu Nam làm chứng hỉ? kẻo mai mốt hắn lại đổi ý.

- Bà đừng lo. Tôi nói, Sơn không dại đâu.

Cả ba cùng cười xoà, bà quay sang tôi:

- Ngày thường cậu ăn uống ra răng?

- Tôi tiện đâu ăn đấy và cũng chẳng có giờ giấc chi hết.

- Ăn như rứa không khoẻ đâu. Nếu cậu không thích cơm hàng cháo chợ thì cứ ghé đây ăn chung với Sơn cho có bạn.

- Cám ơn bà đã cho phép, nhưng tôi không dám đâu, phiền bà quá.

- Có chi mô mà phiền, cậu là bạn của Sơn thì cũng như người nhà, đừng khách sáo như rứa.

Từ đó, thỉnh thoảng tôi hay ghé nhà Sơn, không phải vì muốn ăn ngon, mà vì tôi thích cái không khí ấm cúng của gia đình nọ, tình mẹ con của họ làm tôi cảm động. Tôi rất thích ngồi yên, nghe bà nói chuyện, giọng bà trong trẻo, nồng ấm, có sức thu hút lạ kỳ, cả người lẫn giọng nói của bà đều toát ra một vẻ gì rất Huế, rất quyến rũ.

Lần nào đến,bà cũng vui vẻ tiếp đãi, bà thường hỏi tôi về học hành, thi cử, về gia đình của tôi còn ở Việt Nam, về mối tình đầu dang dở, đôi khi bà còn hỏi cả những sở thích của tôi nữa. Ngược lại, tôi cũng được biết tên bà là Công Huyền Tôn Nữ Mai An, con của gia đình vọng tộc ở Huế. Bà Mai An làm assembler cho một hãng điện tử để nuôi Sơn ăn học, bà mong muốn sau này Sơn sẽ là một kỹ sư giỏi trong nghành điện toán.


* * *
Thời gian qua thấm thoát đã đuợc hai năm, giáng sinh năm đó, để kỷ niệm hai mươi lăm năm ngày thành lập công ty, hãng của bà tổ chức một buổi dạ tiệc thật lớn cho nhân viên và gia đình của họ. Sơn mới có bạn gái, hôm đó lại được gia đình bạn gái mời đến nhà ăn cơm, nên khẩn khoản nhờ tôi đưa mẹ hắn đi dùm, tôi nhận lời ngay.

Tối hôm đó, bà Mai An trang điểm kỹ lưỡng và diện khác hẳn ngày thường, trông bà thật lộng lẫy trong áo dạ hội màu đen lấp lánh kim tuyến, dài đến gót chân, may bó sát người, có một đường xẻ cao trên đầu gối, để lộ cặp chân thon dài tuyệt đẹp. Mái tóc thường ngày buông thả chấm vai, được bà đến tiệm uốn chải, bới cao lên và cài một cái trâm có gắn những mặt đá lấp lánh phản chiếu ánh đèn màu. Bà đeo bông tai và dây chuyền vàng có mặt hình quả tim nổi bật trên cái cổ cao và bộ ngực no tròn. Chưa bao giờ tôi thấy bà đẹp như hôm đó, trông bà như trẻ ra cả chục tuổi, mỗi khi bà đi ngang, mọi người đều quay đầu nhìn với cặp mắt chiêm ngưỡng. Tôi đi bên bà với một vẻ hãnh diện và rất sung sướng thấy bà từ chối tất cả mọi lời mời khiêu vũ. Tuy nhiên vào cuối buổi tiệc, tôi hơi bực mình khi thấy bà nói chuyện quá lâu với một ông đứng tuổi người Mỹ ăn mặc rất lịch sự, hai người bàn tán sôi nổi về một vấn đề thời sự. Ngồi nghe họ tranh luận, tôi cảm thấy mình thừa thãi hết sức, thế là tôi đâm giận, đứng dậy bỏ đi tới một góc tối, ngồi uống rượu một mình. Tan tiệc, tôi đưa bà về, im lặng không nói một lời. Vừa ngồi vào xe, bà đưa mắt nhìn tôi quan sát một lúc rồi mới hỏi nhỏ:

- Cậu Nam đang giận tôi đó hỉ?

- Tại sao lại giận bà?

- Vì tôi đã để cậu phải bỏ đi uống rượu một mình.

Tôi không trả lời, vì thật sự tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào nữa. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của tôi, bà Mai An bỗng bật lên cười xoà:

- Thôi đừng giận nữa, mô phải như cậu nghĩ đâu, ông ta là người bảo trợ gia đình tôi khi xưa. Hai ông bà đều rất tốt và cũng chính họ đã đưa tôi vô làm ở cái hãng điện tử ni, bà vợ ông ta bây chừ là xếp của tôi đó.

Tôi thở phào một tiếng sung sướng như vừa trút khỏi gánh nặng, nhưng đồng thời cũng giật mình tự hỏi có phải tôi đã ghen chăng?  Có yêu thì mới ghen, trời ơi! có thể nào như thế được không? nhưng tôi đã yêu bà ta hồi nào?  Có lẽ phải hỏi lại lòng mình đã, đêm đó tôi ra về mà lòng bối rối hết sức, trong trí cứ vẩn vơ cả chục câu hỏi.

Từ hôm đó, tôi cố tránh mặt Sơn và cũng không đến nhà hắn. Nhưng chỉ được vài tháng, vài tháng mà tôi có cảm tưởng lâu như một thế kỷ, tôi thấy khổ sở ghê lắm. Sau cùng, không thể chịu đựng lâu hơn, một buổi tối, tôi lại tìm đến nhà Sơn. Không thấy xe hắn đậu trước cửa, tôi biết Sơn đi vắng nhưng vẫn cứ vào. Bà Mai An ra mở cửa, dạo này bà hơi gầy đi, vẻ mặt xanh xao và đôi mắt trong suốt mang một vẻ buồn não nùng.

- Đã lâu quá răng không thấy cậu tới chơi? Bà hỏi.

- Tôi bận chút việc. Tôi nói dối, Sơn không có nhà à?

- Hắn đi chơi rồi. Từ dạo có bạn gái, Sơn ít ăn cơm nhà, tuy vậy ngày nào tôi cũng để phần.

Nói xong, bà chỉ mâm cơm còn nguyên, trên úp cái lồng bàn. Tôi hỏi:

- Sơn có nói là bao giờ về?

- Hắn không nói chi cả, nhưng nếu hắn về trễ là hắn đã đi ăn với bạn gái rồi đó. Thôi không đợi nữa, nếu cậu chưa ăn thì ở lại dùng bữa với tôi. À khoan, để tôi đi hâm nóng đồ ăn đã.

Nói xong, không đợi cho tôi kịp nhận lời hay từ chối, bà vội vã đi xuống bếp. Chỉ một lúc sau đã bưng ra nào canh chua cá bông lau, đậu hoà lan xào thịt bò, một đĩa tôm càng kho đỏ ối màu gạch tôm, trên mặt có những khoanh hành, ớt, mỡ xắt hạt lựu và một thố cơm nóng bốc hơi nghi nghút.

Trong khi bà đi tới, đi lui, tôi tha hồ nhìn ngắm, vẫn cái dáng mảnh mai quí phái, người bà toát ra một vẻ tươi mát ưa nhìn. Hôm nay bà không trang điểm gì cả, mái tóc để tự nhiên xoã xuống vai ôm lấy khuôn mặt trái soan xinh đẹp, chiếc áo hở cổ màu mỡ gà làm tôn nước da trắng mịn, bếp lửa làm hai má bà đỏ hồng. Bà bắt đầu so đũa, tôi nhìn mê mẩn hai bàn tay búp măng với những ngón thuôn dài, móng sơn màu hạnh đào. Bất chợt, một giọng nói dịu dàng vang lên ngay bên tai:

- Thức ăn sắp nguội cả rồi nì, ăn đi chứ?  Nhìn gì mà nhìn dữ rứa làm người ta nhột muốn chết, dị quá…

Tôi đỏ mặt mắc cở, thì ra nãy giờ tôi mải ngắm bà mà không để { là bà cũng đang quan sát tôi. Tôi buột miệng khen:

- Bà có đôi bàn tay đẹp quá, bàn tay này mà chơi dương cầm thì thật tuyệt! - Đó là ước mơ của tôi từ lúc còn trẻ, nhưng không có điều kiện. Còn cậu, răng mà cậu hỏi tôi như rứa? cậu có biết chi về âm nhạc không hỉ?

Tôi mỉm cười nhũn nhặn, cố che dấu niềm hãnh diện:

- Tôi đã tốt nghiệp trường Quốc Gia Âm Nhạc, bộ môn dương cầm.

- Chúa ơi!  Bà kêu lên kinh ngạc, rứa mà quen cậu bấy lâu tôi vẫn không biết chi hết, bây chừ cậu còn chơi đàn không?

Tôi lắc đầu, buồn bã:

- Không có thì giờ, tôi phải lo học và lo kiếm sống.

Bà Mai An thở dài:

- Sinh kế làm người ta bận rộn, mô có thì giờ cho những thú thanh cao.

Ngập ngừng một lúc, bà mới thố lộ:

- Có lẽ tôi cũng sắp thôi không làm assembler nữa.

- Sao thế?

- Nghề này không khá, nó biến người ta thành một cái máy, làm hoài chán lắm. Vả lại tôi cũng muốn có cơ hội vươn lên...

Bà nhìn vào khoảng không một lúc, rồi mới chậm rãi nói tiếp:

- Sơn lớn rồi, hắn sắp tốt nghiệp và sẽ có gia đình riêng, hắn không cần tới tôi nữa…

Bà nói nửa chừng rồi im lặng. Tôi cũng im lặng, nhưng trong lòng hồi hộp lắm, đợi một lúc cho tim bớt đập, tôi mới thu hết can đảm, ngập ngừng ngỏ lời:

- Bà sẽ không cô đơn đâu, tôi sẽ thay Sơn lo cho bà, được không?

Tôi thấy rõ ràng bà hơi giật mình nhưng rồi trấn tĩnh được ngay, bà chớp mắt có vẻ cảm động rồi mới dịu dàng nói:

- Cũng chưa vội chi, hè này cả cậu và Sơn cùng tốt nghiệp phải không?  Hãy đợi lo cho Sơn xong đã.

Phải chăng đó là một lời hứa hẹn? tôi ra về lòng lâng lâng, sung sướng.

Thế rồi mùa hè năm đó, cả Sơn và tôi đều tốt nghiệp với hạng danh dự. Ngay tháng sau, Sơn đã tìm được việc làm ở một nơi khá xa, vì vậy hắn phải dọn nhà ra riêng. Còn tôi, mãi ba tháng sau mới kiếm được việc làm, nhưng may mắn lại được gần nhà. Lúc bây giờ, bà Mai An mới nói:

- Mọi việc xong xuôi tốt đẹp cả rồi, tôi có thể an tâm về phần Sơn. Bây chừ tôi phải lo cho tôi, tôi muốn trở lại nghề dạy học của tôi khi xưa.

Tôi gật đầu:

- Tốt lắm, nên tìm một cơ hội để tiến thân.

- Tôi muốn học lớp đêm vì ban ngày còn phải đi làm. Chừng nào học xong, tôi mới thôi làm assembler, vì tôi không muốn là gánh nặng cho Sơn, hắn còn phải lo chuyện vợ con.

- Để tôi sẽ ghi tên lớp đêm cho bà.

- Ừ, mà cậu có học thêm không? cho vui…

- Để tôi tính lại.

Tôi về suy nghĩ, có thể cũng là một ý kiến hay, tôi cũng muôn học thêm để sau này sẽ trở thành một computer programer. Nhưng tự sâu trong đáy tim, tôi hiểu nguyên động lực chính là tôi muốn có nhiều thì giờ ở bên bà. Vì vậy nên mấy hôm sau tới chơi, tôi vui vẻ nói:

- Đi học buổi tối cũng không ảnh hưởng đến việc làm. Tôi cũng sẽ tới trường cùng với bà. - Rứa hỉ? Bà reo lên mừng rỡ, rứa thì tốt quá, nếu cậu không phiền thì cho tôi quá giang, tôi ngại lái xe ban đêm.

- Có chi mà phiền? đàng nào cũng tiện đường, để tôi sẽ ghé qua đón bà.

Tôi không dám nói rằng được đưa đón bà là một hân hạnh cho tôi, rằng tôi rất sung sướng được gặp bà mỗi đêm…

Khỏi phải tả tôi đã hạnh phúc như thế nào trong thời gian đó. Nhưng rồi một biến cố xảy ra làm tôi tiêu tan hy vọng, số là trong lớp tôi, có một ông giáo sư ngừời Việt đã chú { đến bà. Ông Mạnh tướng người cao lớn và rất đẹp trai, ông goá vợ nhưng không con, mặc dù tuổi đã năm mươi - hơn bà Mai An chừng năm, sáu tuổi – nhưng trông vẫn khẻ mạnh, tráng kiện. Mái tóc hoa dâm và đôi kính trắng tạo cho ông một vẻ đạo mạo, đứng đắn và rất trí thức. Ông thường say mê đứng ngắm bà Mai An rất lâu trước khi vô lớp. Bà Mai An coi bộ cũng có cảm tình với ông ta nên dạo này đi học mà bà cũng trang điểm đẹp lắm. Lúc nào gặp ông, bà cũng cười thật tươi và đã nhiều lần tôi bắt gặp hai người đang chuyện trò thân mật. Tôi tức lắm, một hôm không dằn được, tôi hậm hực hỏi:

- Bà thấy ông Mạnh được đấy chứ?

- Răng? cậu muốn nói ông giáo sư của cậu à?

- Chớ còn ai nữa? ông ta đang để ý tới bà đó.

- Kệ ông nớ, can chi tới tôi?

- Thôi đi đừng có vờ! Tôi bỗng dưng nổi nóng và lớn tiếng, bà biết thừa là ông ta đang si
mê bà…

- Thì đã sao?

- Đã sao? Tôi mỉa mai, tôi thấy ông ta với bà xứng đôi lắm, chẳng gì người ta cũng là giáo
sư đại học.

- Răng cứ nói vô cho ông nớ hoài?  Cậu đang làm mai tôi cho ông ta đó hỉ? ai khiến?

- Cần gì khiến?  Tôi gằn giọng, tôi vẫn thấy hai người trò chuyện thân mật với nhau hoài,
đừng chối!

- Tôi chối hồi nào? mà can chi phải chối? cậu mô có quyền hạch hỏi tôi.

Tôi đờ người, cảm thấy bị xúc phạm tới cùng cực, tôi nuốt nước miếng hai, ba lần mới trôi được cục nghẹn:

- Phải, bà nói đúng, tôi không là cái gì của bà hết, chẳng qua chỉ là một đứa ngu ngốc, một tên trẻ người non dạ, một người bạn của con bà… Tôi xin lỗi, tôi đã đi quá đà rồi.

Nói xong, tôi đứng dậy, đi thẳng ra cửa, không thèm ngoái nhìn bà lúc đó cũng đang giận dữ.

Hình ảnh cuối cùng mà tôi trông thấy là đôi mắt mở to, ngập đầy lệ.

Tôi bỏ học, đi luôn không trở lại. Hai tuần sau, tôi nhận được lời nhắn tin của bà để lại trong điện thoại "tôi không cố ý đâu, Nam đừng giận. Trở lại trường đi! đừng bỏ học, uổng lắm." Tôi chua chát nghĩ thầm, làm sao tôi có can đảm trở lại trường để nhìn bà sắp thuộc về người khác?  Bỏ học không tiếc, xa bà mới khổ, hai tuần nay tôi không ăn ngủ gì được, người gầy sút đi, tôi đâm sợ những ngày tháng sắp tới, làm sao chịu đựng nổi? Song nghĩ cho kỹ, tôi thấy tôi là người cần phải rút lui, ông ta có điều kiện hơn tôi, có thể bảo đảm cho bà một cuộc sống sung túc, còn tôi, một tên nghèo xơ nghèo xác, đã thế còn một gánh nặng gia đình còn ở Việt Nam, làm sao tôi có thể lo cho bà một cuộc sống đầy đủ như người ta? Tốt hơn hết tôi cần phải hy sinh để người yêu của tôi yên tâm đi lấy chồng, cái số của tôi có lẽ phải  sống độc thân suốt đời. Tôi cắn răng, làm ngơ không trả lời điện thoại, và một tháng sau đó, tôi rời nhà đi nơi khác.


***
Bẵng đi một thời gian dài, một hôm tôi gặp Sơn đang lang thang trên hè phố Bolsa. Thấy tôi, Sơn mừng rỡ chạy ngay lại, thăm hỏi tíu tít:

- Dạo này anh đang ở đâu? công việc làm ăn ra sao? Lâu quá không thấy anh tới chơi?

Tôi nói bãi buôi:

- Việc làm thì cũng tàm tạm thôi, còn tới chơi, cậu có còn ở đó đâu mà tới?

- Mẹ em vẫn nhắc đến anh luôn, bà đi dạy gần được một năm rồi đó.

- Vậy à? Chóng thật, mới đây mà đã bốn năm…

Ngập ngừng một lúc, tôi cố lấy giọng thản nhiên hỏi tiếp:

- Mẹ cậu đã lập gia đình rồi, phải không?

- Cái gì?  Sơn tròn mắt hỏi, anh nói gì em không hiểu? mẹ em lập gia đình với ai?

Tôi chưng hửng:

- Ủa không phải bà ấy đã thành hôn với ông giáo sư Mạnh hay sao? Dạo đó thấy hai người thân nhau, tôi cứ tưởng…

- Em không biết gì cả, Sơn thở ra, anh biết mẹ em goá chồng từ thuở còn trẻ, lại có nhan sắc nên thiếu gì đàn ông theo đuổi, nhưng bà không chú { đến ai hết.

Tôi đứng im, cố che dấu xúc động trước những khám phá bất ngờ, tim tôi bắt đầu đập mạnh, máu chảy nhanh trong huyết quản, người tôi nóng bừng lên như vừa mới uống rượu. Tôi hỏi Sơn:

- Hôm nay sao cậu lại ở đây?

- Em nghỉ vacation hai tuần, về thăm mẹ, luôn tiện thu xếp nhà cửa, đón mẹ em lên Fresno ở với hai vợ chồng em.

- Thế ra cậu đã cưới vợ rồi à?

- Bọn em đã có một cháu trai mới được ba tháng. Sơn gật đầu, hơi có vẻ bẽn lẽn.

Tôi vỗ vai hắn, cười lớn:

- Mừng cậu! thảo nào mà mẹ cậu chẳng lên với cháu. Thế nhưng còn công việc đi dạy của bà ấy?

- Xin chuyển trường cũng dễ thôi.

Tôi hỏi Sơn số điện thoại và địa chỉ của nhà hắn, rồi giã từ sau khi hẹn:

- Thế nào tôi cũng tới chơi, cho tôi gởi lời thăm mẹ cậu.

Rời Sơn, tôi bước đi những bước nhẹ tênh trên hè phố, người như bay bổng. Lòng rộn ràng một niềm vui khó tả, tôi thấy buổi chiều hôm nay sao đẹp quá, nắng bỗng rực rỡ như dát vàng lên cảnh vật, và những tiếng kèn xe như những tiếng nhạc reo vui, vì lòng tôi cũng đang rộn rã reo vui, tôi nghĩ đến chương trình cho ngày mai…

Việc đầu tiên cuả tôi là tìm đến ông Mạnh. Ông tiếp tôi với một vẻ thân tình, không dài dòng, tôi vào đề ngay:

- Tôi tưởng giáo sư đã cưới bà Mai An từ dạo đó? - Tôi cũng tưởng thế… Ông ta thở dài, nhưng khi tôi ngỏ lời thì bị từ chối, bà ta nói rằng tôi tới trễ rồi vì trong tim bà đã có hình bóng một người.

Tim đập tuởng như vỡ lồng ngực, tôi giật mình, ngồi thẳng người lên:

- Thiệt à? có thiệt là bà ta đã nói vậy không?

- Ai dám bịa ra một chuyện quan trọng như thế?  Bà ta còn nói thêm rằng vì anh ta nhút nhát chưa dám ngỏ lời nên bà vẫn đợi.

Tới đây thì tôi không còn giữ bình tĩnh được nữa, tôi chồm tới, đưa cả hai tay ra nắm lấy tay ông ta:

- Cám ơn giáo sư đã cho tôi rõ sự thực. Trời ơi! vậy mà tôi hồ đồ quá, tôi cứ tưởng… nên đã bỏ lỡ cơ hội mất rồi.

- Thì ra cậu là anh chàng nhút nhát đó, tôi cũng đoán thế. Ông ta cười hà hà, bây giờ mới chịu thú nhận. Cậu ác quá, để người ta phải chờ đợi lâu đến thế?

- Lỗi tại tôi tất cả, tôi sẽ chuộc tội và sẽ đền bù cho bà ấy, hy vọng chưa đến nỗi muộn.

- Chúc cậu may mắn.

- Cám ơn giáo sư.

Nói xong, tôi đứng dậy xin từ giã, ông ta xiết tay tôi thật chặt:

- Nhanh lên nhé kẻo lỡ mất chuyến đò. Mong sớm nhận được thiệp mời đi dự đám cưới của hai người.

- Tôi cũng chỉ mong có thế, và giáo sư sẽ là người khách danh dự đầu tiên.

Tôi ra về, lòng thơ thới, hân hoan, đêm hôm đó tôi mơ thấy bao nhiêu mộng đẹp.

Vòng tay ghì chặt nhớ nhung
Quay về bến cũ sóng lòng xót xa
Lỡ làng một chuyến đò qua
Cỏ đau nắng rát, chiều tà lặng câm

(Phương trời nhung nhớ, thơ Trầm Vân)

Cái ngày tôi mong đợi đó không bao giờ tới cả. Ngay sau khi rời nhà ông giáo sư Mạnh, tôi nhận được điện tín báo tin cha tôi đau nặng và tôi phải về nhà gấp. Mặc dù nhà thương và các bác sĩ đã tận tâm chữa trị, nhưng cha tôi vẫn không qua khỏi, ông từ trần ba tuần sau đó. Tang ma cho cha và thu xếp việc nhà xong xuôi, tôi trở qua Mỹ, tìm đến Fresno thăm gia đình Sơn, và tôi đã gặp bà Mai An tại đó.

Cả hai chúng tôi cùng rất xúc động khi gặp lại nhau. Bà Mai An lúc này coi khác trước rất nhiều, đôi mắt trong suốt khi xưa bây giờ trông mệt mỏi và rất buồn, tóc bà đã loáng thoáng những sợi bạc, nhưng bà vẫn rất đẹp. Còn tôi, tóc muối tiêu, tuổi đời đã bốn mươi ba, trẻ trung gì nữa? Những tháng ngày vất vả đầy lo âu, phiền muộn làm tôi già trước tuổi, những nếp nhăn đã thấy xuất hiện nơi khoé mắt. Hai cố nhân nhìn nhau mừng tủi. Hôm nay đón tôi, bà Mai An trang điểm thật đẹp và mặc cái áo dài mới màu tím Huế là màu tôi vẫn thích. Tôi đem cho bà một bông hồng nhung màu đỏ thật tươi, tự tay cắm vào bình bông lúc nào cũng chỉ có một đoá hồng đơn lẻ của bà, xong xuôi, tôi nhìn bà mỉm cười:

- Bà thấy không? một bông coi đơn chiếc quá, phải hai bông mới đẹp.

Bà im lặng ngắm nghía một lúc rồi mới trầm ngâm nói:

- Nhưng cậu không thấy sự tương phản à? bông của cậu tươi tắn đẹp đẽ quá, còn bông kia héo úa, sắp tàn rồi.

Tôi vẫn vô tình, vui vẻ nói đùa:

- Nếu thế lần sau tôi sẽ đem hai bông vậy, phải hai bông cho có đôi. 

Bà Mai An không nói gì cả, chỉ mỉm cười nhưng đôi mắt ướt rượt, tôi nhìn bà đắm đuối. Hàn huyên tâm sự một hồi, tôi kể cho bà nghe hết mọi chuyện và kết luận:- Tôi đã đem lòng yêu trộm nhớ thầm bà từ dạo ấy, nhưng lại bỏ đi… Tất cả chỉ vì một sự hiểu lầm, chúng ta đã lãng phí mất bao nhiêu thì giờ. Bẩy năm qua là một thời gian dài để thử thách, tôi đã xét lại lòng mình, tôi thấy không thể sống thiếu bà được, chúng ta làm đám cưới nhé?

Bà cúi đầu, tay vân vê tà áo, dáng điệu e ấp như một thiếu nữ mới lớn, trông đáng yêu chi lạ. Tôi mạnh dạn kéo bà lại gần, để cho đầu bà dựa vào ngực tôi, xong tôi bắt đầu nói, tôi nói miên man về những dự tính trong tương lai:

- Bao nhiêu năm dành dụm, tôi đã có một số vốn, chúng ta sẽ mua một căn nhà nhỏ ở trên đồi, trồng thật nhiều hoa. Tôi sẽ xây cho bà một hòn non bộ có đủ cả sơn thuỷ, bắt chước phong cảnh sông Hương núi Ngự, chùa Thiên Mụ, cho bà gợi tưởng về xứ Huế. Tôi cũng sẽ mua một cây đàn dương cầm, buổi tối sau bữa cơm chiều, chúng ta cùng ngắm trăng lên qua cửa sổ, tôi sẽ đàn cho bà nghe những bản tình ca tuyệt vời trong khi gió lùa vào phòng đem theo mùi dạ lý thơm ngát ngoài vườn. Bà sẽ học đàn nếu bà muốn, chúng ta cùng thực hiện những giấc mơ xưa… Mùa xuân, tôi sẽ đưa bà về quê hương, thăm miền An Cựu nơi bà chào đời, và thăm miền Đồng Nai đất đỏ nơi tôi sinh trưởng. Chúng ta sẽ ăn Tết ở quê nhà để nghe tiếng pháo giao thừa, để ngắm mai, ngắm đào, ngắm thiên hạ đi du xuân. Mùa hè, khi hoa hồng, hoa tường vi, hoa lavender nở rộ, tôi sẽ đưa bà đi công viên hóng mát, nghe chim hót, nghe tiếng nước róc rách và xem nhũng con thiên nga bơi lội trong hồ. Muà thu, chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo trong những cánh rừng ngập lá, ngắm mây bay, nghe gió reo và nhìn lá thu rơi. Mùa đông, bà đan áo lạnh, chúng ta ngồi bên lò sưởi ngắm những bông tuyết trắng bay lượn như những cánh bướm ngoài trời. Quanh năm bốn mùa chúng ta sống sung sướng bên nhau, đời đẹp quá phải không bà? Chúng ta tuy nghèo, nhưng là một cặp vợ chồng hạnh phúc nhất.

Trong khi tôi say sưa nói, bà Mai An yên lặng lắng nghe, nét mặt mơ màng, đôi môi xinh đẹp thỉnh thoảng hé cười. Khi tôi dứt lời, bà khẽ thở dài, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, mắt bà ngập đầy lệ và bà bắt đầu thổn thức khóc. Tôi cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đã điểm bạc của bà, trong tay tôi, bà vẫn lặng lẽ khóc. Tôi im lặng, nghe lòng xao xuyến khi nước mắt bà thấm ướt ngực áo, chờ cho bà qua cơn xúc động, tôi mới dịu dàng dỗ dành:

- Bà cứ khóc đi, cứ trách hờn đi, cho vơi bớt buồn. Nhưng chỉ một lần này thôi nhé? tôi hứa trong suốt quãng đời còn lại, tôi sẽ không bao giờ để cho bà phải rơi nước mắt nữa đâu.

Bà Mai An khẽ lắc đầu, nói nhỏ gần như thì thầm:

- Viễn ảnh tương lai cậu vẽ ra đẹp quá… Nhưng chỉ là giấc mơ thôi, vì đã trễ rồi, Nam ạ, chúng ta không thể thành vợ chồng được mô, và cuộc đời của tôi sẽ không bao giờ vơi nước mắt. 

Tim tôi nhói lên, tôi bàng hoàng tưởng mình nghe lầm:

- Bà nói sao? có phải bà cho rằng tôi yêu bà chưa đủ hay là giữa chúng ta chỉ có tình một chiều? vì bà chưa bao giờ yêu tôi?

- Mô phải vậy, Nam lại hiểu lầm nữa rồi. Nam biết không? phải xa Nam, tôi cũng đau khổ lắm chứ, răng Nam không thấy tôi khô héo đi hỉ?

- Vậy thì còn chuyện gì nữa? bà nói mau đi, tôi sắp hóa điên lên mất.

- Khó lắm, tôi có nói cậu cũng không chịu hiểu đâu, thôi cứ để thời gian trả lời.

Bà ngưng lại, nhìn tôi đăm đăm như muốn thâu hình tôi vào cặp mắt thu buồn vời vợi, rồi buông một câu dứt khoát:

- Bây chừ cậu nên về đi!

- Tôi nhất định không về nếu bà không trả lời rõ ràng.

- Cậu đừng làm tôi khó xử. Tôi đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, giữa hai chúng ta không thể đi đến hôn nhân được, hãy quên tôi đi!

Tôi ôm đầu khổ sở:

- Tôi đã cố gắng suốt bảy năm trời, nhưng không thể được.

Bà Mai An nở một nụ cười héo hon:

- Tôi có đáng chi mô? cậu còn trẻ, tương lai còn dài, còn tôi chỉ là một goá phụ tuổi đã về chiều, không xứng với cậu mô, có chi mà lưu luyến?

- Bà nói như người chưa biết yêu bao giờ.

- Cậu tưởng thế đấy chứ, tôi cũng phải khổ sở lắm mới tranh đấu được với chính bản thân mình, tôi đã phải cố gắng, như cậu sẽ phải cố gắng.

Tôi nhìn bà như van lơn:

- Tại sao chúng ta cứ làm khổ nhau mãi? Có phải bà vẫn không chịu tha thứ cho tôi?

- Nam có lỗi chi mô, chỉ tại tôi bạc phước, tôi mô có muốn như rứa, nhưng ông trời bắt buộc. Thôi, kiếp này không xum họp, chúng ta đợi kiếp sau vậy. 

Tôi rùng mình, một cảm giác ớn lạnh chạy dài suôt sống lưng, tôi nhìn bà lo lắng:

- Bà nói gì nghe sợ quá, như người đang trăn trối vậy.- Thì cứ cho là rứa đi. Tôi đang vĩnh biệt Nam đây, tôi sắp đi xa, xa lắm, tới một nơi mà Nam không thể theo được.

Tôi run lên, linh tính như báo cho biết trước một việc chẳng lành sắp xảy ra, nhưng không biết là việc gì, tôi nói giọng xúc động:

- Tôi sẽ giữ mãi trong tim hình ảnh của bà.

- Tôi cũng rứa, dù ở nơi mô tôi vẫn mang theo hình ảnh của Nam. Thôi, chúng ta chia tay hỉ? Nam về đi, đừng bao giờ cho tôi gặp lại nữa. Sắp đi xa, tôi muốn tâm tư được thanh thản, không vướng bận chi cả.

Đó là những lời cuối cùng của bà Mai An nói với tôi vì sau đó bà lánh mặt, nhất định không cho tôi gặp nữa. Tám tháng sau, Sơn đến tìm tôi, báo tin mẹ hắn đã qua đời vì bệnh ung thư phổi. Sơn trao cho tôi lá thơ tuyệt mệnh của bà Mai An:

- Mẹ em dặn chỉ trao cho anh sau khi bà qua đời.

Lòng đau như cắt, tôi hỏi:

- Mẹ cậu bị ung thư từ bao giờ? sao hồi gặp tôi ở Bolsa, cậu không nói?

Sơn lắc đầu, buồn bã:

- Em cũng không biết gì cả. Dạo đó mẹ em vẫn khoẻ, dọn nhà lên Fresno ít lâu mới thấy bà hơi húng hắng ho và thỉnh thoảng kêu đau ngực, cũng không ai để ý, cứ tưởng chỉ cảm cúm sơ sài, vì đang là mùa đông mà. Cho tới một hôm mẹ em kêu khó thở phải chở đi bệnh viện, tại đây người ta khám phá ra rằng mẹ em có một khối u nơi phổi. Các bác sĩ khuyên bà nên đi giải phẫu ngay, nhưng bà cứ nấn ná đợi gặp anh lần chót rồi mới chịu đi chữa bệnh.

Tôi giật mình, đó là thời gian tôi về Việt Nam lo cho cha tôi, rồi cứ bận hết chuyện nọ đến chuyện kia nên trì hoãn việc đi thăm bà. Thương cảm quá, tôi ứa nước mắt, nghe tim buốt nhói như có cả ngàn mũi tên đâm vào. Tôi cố trấn tĩnh một lúc rồi mới run tay mở phong bì, một là thư rơi ra, những dòng chữ mềm mại, quen thuộc của bà làm tôi hiện ra làm tôi xúc động rơi nước mắt. Thư viết bằng mực tím, không đề ngày tháng:

"Nam yêu dấu,

Khi Nam đang đọc những dòng này thì tôi đã nằm yên trong lòng đất. Bây chừ thì Nam đã hiểu vì răng tôi nhất quyết từ chối lời cầu hôn của Nam. Tôi biết tôi không còn sống được bao lâu nữa. Những ngày tháng cuối cùng của một người bị ung thư thật là kinh khủng, tôi không muốn Nam phải buồn rầu, lo lắng, càng không muốn Nam phải nhìn thấy tôi trong tình trạng như rứa. Xin Nam tha thứ cho tôi đã lánh mặt Nam trong thời gian đó.

Tôi chết đi không ân hận chi cả, chỉ tiếc một điều là tôi chưa đền đáp được ân tình của Nam đã dành cho tôi. Yêu Nam, tôi những mong sẽ đem đến cho Nam những năm tháng vui tươi, hạnh phúc, nào ngờ kiếp này tôi vắn số. Thôi vĩnh biệt Nam hỉ! tôi đang đau đớn lắm, tôi sắp đi đây, tôi sắp đi tới một cõi bình an, nơi đó không có đau đớn, bệnh tật, không có chia ly, tang tóc… Hãy thắp cho tôi một nén nhang và hứa với tôi sẽ quên tôi đi, quên người đàn bà bất hạnh đã yêu Nam, nhưng không có duyên may được cùng Nam chia xẻ cưộc đời.

Xin chào vĩnh biệt.
Công Huyền Tôn Nữ Mai An"

Nước mắt tôi rơi lã chã làm nhoè những nét chữ của người yêu. Tôi ấp lá thư vào ngực thì thầm "Hãy ngủ yên đi em yêu! nợ tình em đã trả xong. Còn tôi… Mai An ơi! làm sao tôi quên em được đây?”

(Trích trong CÒN CHỜ MỘT KIẾP SAU của Phương Lan)

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Thư mời tham dự, bản tường trình & vidéo sinh hoạt ngày Quốc Tế Nhân Quyền

Thư mời tham dự ngày Quốc Tế Nhân Quyền


Kính gởi :
Quý Hội Đoàn
Quý Vị Nhân Sĩ
Kính thưa quý vị,

Ngày 10 tháng 12 năm 1948, tại Palais de Chaillot Paris, Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc gồm 58 quốc gia đã nhóm họp. Và Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền đã được tuyên bố. Trong đó điều 1/quy định : «Tất cả mọi  người sinh ra đều bình đẳng về nhân phẩm và quyền lợi. Tất cả đều có lý tính và ý thức vì vậy phải hành xử với nhau trong tinh thần tương trợ». Và điều 3/ nhấn mạnh : «Mọi người đều có quyền sống, quyền tự do và quyền được an ninh bản thân».

Sau khi Bản Tuyên Ngôn này ra đời, những quốc gia nào muốn làm thành viên của Liên Hiệp Quốc phải tuyên bố chấp nhận toàn diện những điều khoản đã được ghi trong văn bản đó.

Ngày 20/9/1977, bạo quyền Hà Nội đã được chính thức làm thành viên của Liên Hiệp Quốc, nhưng thay vì tuân chỉ những quy định của Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền hoặc cố gắng giảm bớt những áp bức đối với dân, chúng vẫn ngoan cố đàn áp dã man đồng bào. Không đếm hết được những hành động thô bạo của bọn cộng sản đối với dân trên khắp miền nước Việt! Trong khi đó, cộng sản Hà nội lại cúi đầu nghe lệnh của Tàu cộng, kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam! Chúng đã đang tâm bán rẻ đất đai cho Tàu phù, giang sơn mà tiền nhân đã tốn bao xuơng máu để lại cho chúng ta! Tất cả những tội ác đáng nguyền rủa này đã khiến nhân dân nổi dậy chống đối khắp nơi. Từ thành thị đến thôn xóm, những «dân oan khiếu kiện», những trí thức, sinh viên, nhạc sĩ, văn sĩ, đồng tâm đứng lên hô to lòng căm phẩn! Và kết quả là hàng loạt người dân bị trấn áp đổ máu và tử vong. Số còn lại thì bị tù đày. Điển hình là những «dân mạng», «blogueurs» như Điếu Cày, Tạ Phong Tần, và nhạc sĩ trẻ như Việt Khang, Trần Vũ Anh Bình...và rất nhiều người khác nữa !

Nơi hải ngoại, người Việt tị nạn cũng đồng tâm với nhân dân quốc nội trước kẻ thù chung ! Từ Âu qua Mỹ cho tới tận Úc châu, những cuộc biểu tình, những kiến nghị, những bài viết trên báo, tất cả đều nói lên lòng căm phẩn đối với bạo quyền việt cộng.

Cũng trong chiều hướng đó, Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia tại Pháp sẽ tổ chức nhân Ngày Quốc Tế Nhân Quyền 10 tháng 12 năm 2012 sắp đến :


Một cuộc Biểu Tình vào
Ngày : chủ nhựt 9/12/2012
Giờ : từ 15 giờ đến 18 giờ
Địa điểm : Place du Trocadéro, Paris. Métro Trocadéro

Kính mời quý vị đến đòi bạo quyền cộng sản tôn trọng Nhân Quyền và trả lại Tự Do cho nhân dân Việt mà chúng đã lấy mất hơn 70 năm nay !

Paris, ngày 11 tháng 11 năm 2012
Cộng Đồng Người Việt Quốc GiaTự Do tại Pháp
Chủ Tịch
Phan khắc Tường


===


Tường Trình buổi biểu tình lên án CSVN nhân ngày Quốc Tế Nhân Quyền tại Paris

Quý vị, các chị và các anh thân mến,


Dù trời đặc biệt giá lạnh và gió thổi mạnh tại Place Des Droits de l'Homme Paris, quý vị và các anh chị vẫn can đảm đứng biểu tình suốt từ 15 giờ đến 17 giờ, và còn hơn thế nữa, có vị đã hiện diện từ lúc 14 giờ, xin hoan nghinh tất cả mọi người và xin nhận nơi đây lời cảm ơn chân thành nhất của Ban Tổ Chức.


Các anh chị hôm nay có mặt khá đông đảo (đông hơn cả số lượng tham vào cuộc biểu tình ngày 28/10/2012  cũng tại nơi này nhằm yễm trợ 2 nhạc sĩ Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình) dẫu rằng danh sách ghi tên chỉ gồm có 31 người, đó là vì :


1/ Có nhiều vị ghi danh chỉ một tên nhưng lại đi cùng với nhiều người như gia đình anh chị Đặng Văn Khanh, gia đình chị Lan Nga, gia đình chị Dung Nghi và vài gia đình khác nữa mà tôi không nhớ hết


2/ Có nhiều vị và anh chị tôi biết tên nhưng không có địa chỉ e-mail như : những phái đoàn đến từ Hoà Lan, Bỉ và Đức cùng vài vị đến từ các "départements của Pháp". Ai biết e-mail của những vị sau đây, xin chuyển giùm điện thư này cùng lời chân thành cảm tạ : Nguyễn Khắc Sơn (Bỉ) Trần văn Trung (Bỉ), Nguyễn Duy Tân (Bỉ), Nguyễn Duy Dũng (Bỉ), Tỳ Kheo Thích Ấn Tâm (Đức) và những vị ở Pháp có tên là Đỗ Việt, Khanh hội Hải quân, Lưu Văn Ngọc và bác sĩ Nguyễn Ngọc Quỳ, Trần Minh


3/ Và rất nhiều người khác nữa mà tôi không được hân hạnh biết tên.


Sau phần nghi lễ chào quốc kỳ và một phút mặc niệm do anh Nguyễn Hữu Xương phụ trách, anh Nguyễn Cao Đường đã lần lượt mời những người sau đây phát biểu ý kiến theo thứ tự thời gian : bác sĩ Phan Khắc Tường chủ tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do tại Pháp (nói chuyện bằng Pháp ngữ), anh Nguyễn Nhựt Châu cựu Trung Tâm Trưởng đại diện Tập Thể Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hoà/Âu châu (Việt ngữ), chị Thúy Phượng Đại diện Tổ Chức Phục Hưng (Anh ngữ), Pascal, cháu trai chị Lan Nga 
(Anh ngữ), chị Khanh Trang, cô dâu của Hội Võ Bị Đà Lạt (Pháp ngữ), Tỳ Kheo Thích Tâm Ấn (Việt ngữ) đến từ Đức, chị Dung Nghi (Việt ngữ), cháu trai của anh chị Đặng Văn Khanh (Anh ngữ) và sau cùng là cháu gái cũng của anh chị Khanh (Pháp ngữ).

Cuôc biểu tình được diễn ra theo hình thức người phát biểu ý kiến xong thì tất cả cùng hô to những khẩu hiệu chống bạo quyền cộng sản với ba thứ tiếng Việt, Pháp, Anh. Các chị Khanh Trang, Ngọc Hoa và anh Nguyễn Cao Đường thay phiên nhau lo việc này. Xen kẻ là những bài ca tranh đấu do anh Phan Thanh Tâm và anh Lê Minh Triết phụ trách với dàn máy các anh đem đến. Lần này âm thanh đã được phát 
đi đầy đủ nhờ bác sĩ Phan Khắc Tường đã khổ cực khiêng một bộ máy mới "tậu" khá nặng. Xin hoan nghinh anh Tường !

Khoảng giữa cuộc biểu tình, các anh bên Hoà Lan (tôi nghĩ là như vậy, nếu sai sót thì xin đính chính) có đề nghị một màn xé cờ máu của cộng sản. Một cờ máu bằng giấy sốp sau đó liền được liệng xuống đất để các anh chị đi ngang dẫm chân dày xéo và xé cờ. Vị tỳ kheo có tên là Thích Ấn Tâm là người sau cùng được xé và cũng là người làm việc ấy hăng nhất ! Vị khách đặc biệt này đã bỏ công từ Đức đi sang đây : đầu ông đội 1 chiếc nón tròn bằng len mà các vị sư thường mang nhưng chiếc mũ len ấy lại được đan toàn bằng len màu vàng viền 3 vạch đỏ, biểu hiệu của lá Quốc kỳ Việt Nam Cộng Hoà, và trên lưng lại còn đeo một cái bao cũng có hình cờ vàng. Hoan hô tinh thần chống cộng của vị tỳ kheo này !


Đặc biệt lần này có cả những người xứ Ba Tư (Iran) biểu tình phía đối diện với nhóm chúng ta. Những người này đã đến gặp anh Nguyễn Cao Đường để đề nghị cùng nhau cầm cờ đi vòng công trường và hô to những khẩu hiệu chống độc tài và đòi tự do, cũng như kêu gọi việc phóng thích những tù nhân chính trị. Cả hai đoàn biểu tình đã đi vòng quanh công trường khá lâu để nói lên lòng căm phẫn đối với các chính thể độc tài. Cả hai phái đoàn đều không nhắc đến tên Việt Nam hay Iran trong khi diễn hành, đó cũng là 1 điều tốt. Ngoại trừ về phía chúng ta thỉnh thoảng có chêm vào hai chữ Việt Nam trong các khẩu hiệu hô to, nhất là lúc đầu cuộc,  khi họ đi diễn hành (chỉ riêng phái đoàn của họ) trước nơi "dàn trận" của chúng ta thì chúng ta đã hô vang toàn những khẩu hiệu của mình chống việt gian cộng sản. Sau đó, khoảng vào lúc 16 giờ thì chúng ta bắt đầu cuộc biểu tình của riêng chúng ta. Lúc ấy thì phía Iran cũng đã chuẩn bị đi về nên chúng ta không còn bị quấy rầy bởi những tiếng ồn của máy phóng thanh của họ nữa. Có nghĩa là từ đó chúng ta đã được "độc quyền đại náo" chống cộng sản bán nước hèn với giặc, ác với dân !


Chuyện bên lề : có một người bạn đến nói nhỏ với tôi là hãy coi chừng những người (Iraniens) này là cộng sản. Tôi không ngại vì :


1/ Mình không chắc chắn họ là cộng sản


2/ Trong những khẩu hiệu của họ hô lên chỉ thấy toàn là đòi tự do và đòi phóng thích những tù nhân chính trị cũng như đòi nhân quyền. Vì vậy, sau khi thảo luận nhanh chóng, Ban Tổ Chức đã chấp thuận lời đề nghị của họ cùng biểu tình chung và trao đổi địa chỉ, danh tính để sau này có dịp liên lạc với nhau. Tôi đang tìm hiểu trên internet về họ để xem có nên tiếp tục liên lạc với họ hay không. Anh chị nào có tin gì về họ thì xin cho mọi người biết. Xin cảm ơn.

Do khí hậu quá lạnh, nhiều gió luồn và hơn nữa trời cũng đã sụp tối nên Ban Tổ Chức đã quyết định chấm dứt cuộc biểu tình sớm hơn. Sau khi mọi người đã đi vòng một lần cuối nơi công trường và hô vang những khẩu hiệu chống cộng sản, bác sĩ Phan Khắc Tường đã nói vài lời cảm ơn tất cả anh chị em đã đến tham dự đông đảo và xin hẹn gặp lại tất cả trong những sinh hoạt tranh đấu sắp tới.


Paris, ngày 9/12/2012

Nguyễn Cao Đường

(Vidéo do Nguyễn Văn Đông thực hiện)

Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

Ca khúc Donna Donna


(Claude François trình bày)


(Joan Baez trình bày)


(Thanh Lan trình bày)

(Phiên bản karaoke Pháp Việt)

"Dona Dona" hay "Donna Donna" (דאָנאַ דאָנאַ "Dana Dana", דאָס קעלבל "Dos Kelbl") là một ca khúc nhạc đồng quê trữ tình nổi tiếng trên khắp thế giới với hai bản dịch tiếng Anh và tiếng Pháp được chọn nghe nhiều nhất. Bản dịch đầu tiên tiếng Anh kể về tâm sự của một chú bò con, bị đem ra chợ bán, và ước vọng tự do. Bản dịch tiếng Pháp hơi khác, là câu chuyện của một bé trai có ước muốn trở thành người lớn, nhưng khi đạt được giấc mơ cậu lại hối tiếc vì đã vứt bỏ quãng đời thơ ấu quá đỗi đẹp đẽ. Tại Việt Nam, nhạc sĩ Trần Tiến đã thực hiện phần dịch thuật với nội dung gần sát với bản dịch tiếng Pháp.

Lịch sử

Nguyên thủy, bài hát tên là Dana Dana, được viết riêng bằng tiếng Yiddish cho vở nhạc kịch "Esterke" vào khoảng năm 1940-1941 ở Mỹ trong thời kỳ của Đức Quốc xã, phổ thơ: Aaron Zeitlin (1898-1973), soạn nhạc: Sholom Secunda (1894-1974). Cả hai tác giả đều là người gốc Do Thái. Tại Hàn Quốc, chính quyền quân sự thời đó cấm tuyên truyền bài hát này vì ở đấy được dịch thành một bài hát mang tư tưởng cộng sản.

Bài được viết theo nhịp 2/4, cung Sol thứ cho hai người hát hợp xướng (một nam và một nữ) cùng dàn nhạc. Secunda dùng ký hiệu "Dana-" cho dàn nhạc và "Dana Dana" cho phần thanh nhạc. Phần lời tiếng Yiddish đã được viết bằng chữ cái Latin. Ông viết "andantino" (chậm) và "sempre staccato" (chơi ngắt âm liên tục) cho bảng tổng phổ. Giai điệu ở đoạn mở đầu cũng được sử dụng ở phần cuối của bài hát. Ông viết "piu mosso" (nhanh hơn) cho điệp khúc và một số đoạn nhấn mạnh âm thanh của các khí cụ. Đầu tiên, người phụ nữ (Secunda viết "she") hát bốn nhịp và sau đó người đàn ông (Secunda viết "he") hát bốn nhịp tiếp theo. Bắt đầu từ đoạn điệp khúc, họ hát cùng nhau. Mặc dù vậy, khi hát đoạn thứ ba của "Dana Dana" (="Dana Dana Dana Dana...") người đàn ông đôi khi hát thấp hơn giai điệu, sử dụng "disjunct motions". Giai điệu được lặp lại. Sau đó "he" hát giai điệu, và "she" đôi khi hát "Dana", lúc khác thì hát "Ah" với âm lượng cao hoặc với những nét luyến kĩ thuật. Secunda viết "molto rit." (chậm dần) cho phần kết của đoạn cuối. Có một số sự khác biệt giữa giai điệu của nguyên bản với bản đang hiện hành: Secunda viết "ha ha ha" cho bảng tổng phổ với những hợp âm đứt quãng.

Bài hát được dịch sang nhiều thứ tiếng khác nhau, có thể kể dưới đây một số bản dịch rất thành công: tiếng Anh, Đức, Hebrew, Nhật, Nga, Pháp và Việt. Các ca sĩ và nhóm nhạc thể hiện thành công: André Zweig, Joan Baez (Anh), Donovan, Chava Alberstein, Esther Ofarim, Theodore Bikel, Karsten Troyke, Hélène Rollès song ca với Dorothée, Claude François (Pháp), và tam ca Áo trắng với bản của Trần Tiến. Ở chuyển thể opera, Lisa Fishman đã hát một phiên bản rất ấn tượng, được phát trên sóng năm 2001 trên kênh Jewish Entertainment Hour, đây là một chương trình truyền hình New York. Bài hát này cũng được chọn làm nhạc phim hoạt hình "Revolutionary Girl Utena".

Lời Anh

Secunda là người đầu tiên dịch bài hát sang tiếng Anh nhưng bản này không gây được tiếng vang. Vào khoảng năm 1956, Arthur Kevess và Teddi Schwartz dịch lại bài hát với tên "Donna Donna" và gây một chấn động lớn trong làng giải trí. Bài hát trở thành nổi tiếng qua giọng hát của Joan Baez năm 1960 [2] và Donovan năm 1965; tiếp đến nó xuất hiện trong album tổng hợp mang tựa "More Chad & Jeremy", và do chính bộ đôi này hát.

Lời Việt

Đã có ít nhất 2 lời Việt viết cho ca khúc này. Đầu tiên với tựa đề Tiếc Thương do Tuấn Dũng (ban nhạc Mây Trắng) viết trong thập niên 60. Và bản Donna Donna do NS Trần Tiến viết năm 1992 (trong CD Du ca Đồng Quê).

Nhiều nghệ sĩ Việt Nam đã thể hiện rất thành công bài hát nổi tiếng này, có thể kể tên một số như: Tam ca Áo trắng, Mai Khôi...

Ý nghĩa nhan đề

Hai tác giả chính của bài hát không giải thích rõ ý nghĩa tựa đề bài hát. Nhưng theo phân tích của nhiều người Donna, Dona, Dana.. nhiều khả năng là tên của một cô gái (Do Thái). Trong tiếng Ba Lan, cách điệp từ Dana được dùng như cách người Việt ngân giọng La la la, lời giải thích này phù hợp với bối cảnh vở nhạc kịch mà hai tác giả được mời tham gia. Tiếng Thổ Nhĩ Kỳ lại có từ Dana mang nghĩa là con bò (với ý nghĩa như một món hàng dễ dàng trao đổi). Còn trong tiếng Việt từ này nghe như lời mẹ ru hời à ơi.. à ơi.. Rất có thể Dana là tên con bò vì theo bản dịch đầu tiên của chính tác giả Secunda là lời kể tâm sự của một chú bò trên đường bị đem ra chợ bán và ước mơ tự do.


Phần lời

Nguyên bản tiếng Yiddish

אױפֿן פֿורל ליגט דאָס קעלבל,
ליגט געבונדן מיט אַ שטריק.
הױך אין הימל פֿליט דאָס שװעלבל,
פֿרײט זיך, דרײט זיך הינט נאָך צריק.

Điệp khúc:
לאַכט דער װינט אין קאָרן,
לאַכט און לאַכט און לאַכט,
לאַכט ער אָפּ אַ טאָג אַ גאַנצן
מיט אַ האַלבע נאַכט.
דאָנאַ, דאָנאַ, דאָנאַ, ...
שרײַט דאָס קעלבל, זאָגט דער פּױער:
װער זשע הײסט דיר זײַן אַ קאַלב?
װאָלסט געקענט דאָך זײַן אַ פֿױגל,
װאָלסט געקענט דאָך זײַן אַ שװאַלב.

Điệp khúc:
בלינדע קעלבער טוט מען בינדן
און מען שלעפּט זײ און מען שעכט,
װער ס'האָט פֿליגל, פֿליט אַרױפֿצו,
איז בײַ קײנעם ניט קײן קנעכט.


Bản tiếng Pháp

Il était une fois un petit garçon
Qui vivait dans une grande maison
Sa vie n'était que joie et bonheur
Et pourtant au fond de son cœur

Điệp khúc:
Il voulait devenir grand
Rêvait d'être un homme.
Chaque soir il y pensait
Quand sa maman le berçait
Donna Donna Donna Donna
Tu regretteras le temps
Donna Donna Donna Donna
Où tu étais un enfant...

Puis il a grandi, puis il est parti
et il a découvert la vie
Les amours déçues, la faim et la peur
et souvent au fond de son cœur

Điệp khúc:
Il revoyait son enfance
Rêvait d'autrefois
Tristement il y pensait
et il se souvenait
Donna Donna Donna Donna
Tu regretteras le temps
Donna Donna Donna Donna
Où tu étais un enfant...

Parfois je pense à ce petit garçon,
Ce petit garçon que j'étais.


Bản dịch của Kevess & Schwartz

On a wagon bound for market
There's a calf with a mournful eye.
High above him there's a swallow
Winging swiftly through the sky.

Điệp khúc:
How the winds are laughing
They laugh with all their might
Laugh and laugh the whole day through
And half the summer's night.
Donna Donna Donna Donna Don
Donna Donna Donna Donna Don
Donna Donna Donna Donna Don
Donna Donna Donna Donna...

"Stop complaining", said the farmer,
"Who told you a calf to be?
Why don't you have wings to fly away
Like the swallow so proud and free?"

(Điệp khúc)
Calves are easily bound and slaughtered
Never knowing the reason why
but whoever treasures freedom,
like the swallow has learned to fly.


Bản dịch của Trần Tiến

Mái nhà xưa yêu dấu, bức tường rêu phong cũ
nơi cậu bé qua những ngày thơ ấu.
Muốn mình mau khôn lớn. Giữa đùa là yên ấm,
em ngồi ước mơ bước chân giang hồ.

Điệp khúc:
Mơ bay theo cánh chim ngang trời, biển xa núi chơi vơi.
Mơ bay đi khát khao cuộc đời. Một đêm nhớ tiếng ai ru hời.
Donna Donna Donna ngủ đi nhé.
Ngoài trời đường nhiều gió tuyết rơi.
Donna Donna Donna ngủ đi nhé.
Hãy nằm trong cánh tay của mẹ.

Có một người đàn ông, trước thềm nhà rêu phong
bỗng ngồi khóc nhớ những ngày thơ ấu.
Sống đời bao cay đắng, tóc bạc phai mưa nắng.
Tay đành trắng những giấc mơ thơ dại.

Điệp khúc:
Đi qua bao núi sông gập ghềnh.
Cuộc tình mãi lênh đênh.
Đi qua bao tháng năm vô tình, một đêm nhớ tiếng ru mẹ hiền.
Donna Donna Donna ngủ đi nhé.
Ngoài trời đường nhiều gió tuyết rơi.
Donna Donna Donna ngủ đi nhé,
Hãy nằm trong cánh tay của mẹ oo-ooh-oo...
Giờ này người đã khuất xa tôi. oo-ooh-oo...
Uớc ngàn năm bé trong tay người.


Tiếc thương của Tuấn Dũng

Ánh đèn vàng hiu hắt, khói trầm cay đôi mắt.
Em nằm đó sao thôi cười thôi nói?
Dáng buồn còn vương nét. Mắt huyền giờ đã khép.
Em nằm đó như đang mơ mộng gì.

Điệp khúc:
Em theo mây bay quên cuộc đời, đời đầy nghĩa thương đau.
Mây đưa em bay đi tìm trời, và nơi đó em có nhớ tôi.
Em ơi em ơi em, hỡi người yêu dấu!
Sao em yêu vội sớm ra đi.
Em ơi em ơi em, hỡi người yêu dấu!
Đau lòng thay phút giây xa rời.

Tiếng đàn ai buông lơi, tiếng đàn như tiếng khóc
rung từng phím tơ não nùng ai oán.
Khiến lòng tôi thổn thức, khiến lòng tôi ray rức.
Môi mặn đắng nước mắt thương tiếc nàng

Điệp khúc:
Em theo mây bay quên tình người,
người đầy những dối gian.
Mây đưa em bay đi về trời, và nơi đó em có nhớ tôi.
Em ơi em ơi em, hỡi người yêu dấu!
Sao đôi ta vội sớm chia ly!
Em ơi em ơi em, hỡi người yêu dấu!
Thế rồi tôi mất em suốt đời!

(Theo Wikipédia)

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

To Nhỏ Nhỏ To - Thơ Sinh Viên Du Học Việt Nam


"Trong đất nước nho nhỏ
Có thủ đô thật to 
Trong thủ đô thật to 
Có những con đường rất nhỏ."

 "Trên con đường nho nhỏ
Có những biệt thự thật to 
Trong biệt thự thật to 
Có những cô vợ bé nhỏ."

"Những cô vợ bé nhỏ
Là của các ông quan to 
Những ông quan thật to 
Có những cái cặp nho nhỏ."

"Trong cái cặp nho nhỏ
Chứa những dự án thật to 
Những dự án thật to 
Hiệu quả lại rất nhỏ."

"Hiệu quả rất là nhỏ
Nhưng thất thoát thì thật to 
Thất thoát thật là to 
Trách nhiệm lại rất là nhỏ…"

"Trong đất nước nho nhỏ
Có lãnh đạo thật to 
Những lãnh đạo thật to 
Có cái đầu rất nhỏ 
Những cái đầu rất nhỏ 
Có túi tham thật to 
Trong túi tham thật to 
Chứa hiểu biết rất nhỏ 
Những hiểu biết rất nhỏ 
Gây hậu quả thật to…"

"…Các biệt thự thật to
Là của các ông quan nhỏ 
Các ông quan chức nhỏ 
Tổ chức tiệc tùng thật to 
Trong các tiệc tùng to 
Có rất nhiều cô gái nhỏ 
Các cô gái bé nhỏ 
Là của các ông quan to 
Các ông quan thật to 
Có chiếc xe hơi hơi nhỏ 
Chiếc xe hơi tuy nhỏ 
Nhưng giá trị thì thật to 
Giá trị chiếc xe to 
Là quà của các quan nhỏ…"

"Việt Nam là một nước nhỏ.
Phía trên có nước thật to 
Chúng ưa ăn hiếp nước nhỏ. 
Tranh cướp nhiều miếng đất to. 
Đảng bảo đất là chuyện nhỏ. 
Răng môi mới là chuyện to. 
Nhân dân kề tai nói nhỏ. 
Trời ơi…biển đảo rất to. 
Đảng cãi cho là chuyện nhỏ. 
Mười sáu chữ vàng mới to…"

Sinh Viên Du Học Việt Nam

(Phổ nhạc Việt Oan)